TRUYỆN NGẮN CỦA PHAN HỒN NHIÊN

“Anh biết là em ko tha lỗi. Tuy nhiên anh vẫn xin lỗi bởi làm em tổn thương. Anh nghe lại những bản nhạc em từng chơi. Cùng anh đang ban đầu hiểu, điều gì đặc biệt nhất trong cuộc sống mình. Anh muốn nói với em rằng, anh lưu giữ em các lắm. Giá chỉ như anh là món đồ chơi hỏng, cùng em dìm sửa. Buổi tối, anh rang vài hạt cà phê và nhai như em nói. Tuy thế anh không sao bình tĩnh được. Anh luôn luôn đến cổng ngôi trường em học,để được nhìn fan mưa của anh. Em mặc áo đỏ như đốm lửa ấm…”


Mất thời hạn khá dài, tôi bắt đầu quen cùng với ý nghĩ tôi đã bước qua một trang khác của cuộc sống. Phần đông ngày tươi sáng tràn đầy cảm hứng làm việc. Những khoảnh khắc niềm vui dâng lên êm ả dịu dàng khi nhìn cô bé mình yêu. Những bất thần không khi nào biết trước… toàn bộ những điều giản dị nhưng kỳ cục ấy hiện ra trong dáng vóc tự nhiên trong sạch của lưu An.

Bạn đang xem: Truyện ngắn của phan hồn nhiên


Họ ở im bên nhau. Khá thở nhè nhẹ. Làn da ấm áp. Đêm của gắn kết say mê, của yêu thương sâu thẳm và cả sự xa phương pháp mơ hồ mà tín đồ ta chỉ nghe ra trong bóng buổi tối hiếm hoi. Vinh trở dậy được mở thêm một cửa sổ. Các ngọn đèn thấp bên lối đi trải sỏi tỏa vừa đủ sáng đục. Các cái lá đột nhiên đỏ thẫm, tách bạch. Hơi ẩm nhìn thấy bằng mắt ở khoảng chừng đất trống bao gồm màu tím nhạt. Giờ đồng hồ chim vỗ cánh trong khu rừng đào dội vào vách núi. San sẽ lần theo dấu tích của anh. Sự phi lý nên thơ nhưng đôi khi trở thành nỗi tởm hoàng.


TÔi gật dịu . Chúng tôi ngồi dưới nơi bắt đầu cây . Francis rót cà phê mang theo ra nắp phích bé dại . Tia mắt nâu với sự gần gũi ấm áp . Hương vị cafe không thể nhầm lẫn của mùa thu sắp tới . Thật quái đản khi trái tim chớm yêu thương , không dứt hát khẽ rằng còn bao điều giỏi lành đang ngóng ở vùng trước ……


Chiếc đồng hồ trên đỉnh tháp chỉ 9 giờ sáng . Từ việt nam , máy cất cánh đã khởi thủy cũng đúng vào khung giờ này . Sự trùng đúng theo tình cờ đem đến cảm giác khổ sở lạ lùng . Giống hệt như chưa từng xảy ra cuộc chia tay hoảng loạn với những người thân . Hệt như chưa từng gồm năm tiếng đồng hồ ngồi lặng trong vùng hành khách lanh tanh , cất cánh xuyên các múi tiếng trải rộng trên Thái tỉnh bình dương xanh thắm .Chỉ là một biến đổi đơn giản về mặt không gian , chẳng bao gồm gì nặng với một fan thường xuyên di chuyển


Giống như con hươu, sau khoản thời gian sập bẫy thói thân quen của chủ yếu mình, tôi buộc phải nhỏm dậy và tiếp tục cuộc điều khiển xe trên trảng cỏ rộng lớn lớn. Thỉnh thoảng, giữa công việc bận bịu, tôi nghe lại Beatles. Có khác thường không lúc mùa thu, tự nhiên tôi tìm thấy trong những ca khúc thân thuộc ẩn ý giản dị nhói đau, cùng cả các mách bảo sáng suốt, hi vọng.

Xem thêm: Mách Chị Em Thực Đơn Keto Giảm Cân Cấp Tốc, Trong 3 Ngày


– Hừmm… cho tớ? Một vật dụng xinh đẹp cụ này sao?– nguyên nhân không?– Nó là một phần của trò đùa giả ờ, hử?– tất cả lẽ. Tuy nhiên cái ấm là có thật. Và tớ muốn cậu sử dụng nó đun nước nóng, pha cà phê sữa uống buổi sáng. Lúc uống coffe sữa thì nhớ ăn kèm bánh mì nước giòn. Gồm thêm trái trứng càng tốt. Đừng nhằm bụng đói lúc vẽ bài. Cậu sẽ chỉ còn một mình. Không tồn tại tớ nữa đâu.


Vẫn còn mùa thu. Ko mưa. Những vệt gió mỏng dính lành lạnh. Tôi quốc bộ ngang qua xẻ tư. Đường phố vắng vẻ kì lạ. Ko còn bạn hữu xe phóng như bạn bè ngựa điên rồ. Không còn mùi khói xe nồng nực nhưng mà tôi căm ghét. Không khí thật sạch sẽ , vào trẻo kỳ dị. Dẫu vậy lòng tôi chẳng hơi gì hơn. Chưa lúc nào tôi bi đát rầu mang đến thế. Bi thảm rầu và cô độc đến mức chỉ ao ước khóc. Bi thương rầu với cô độc mang đến nỗi chỉ muốn được nắm 1 bàn tay. Bộ bàn tay run nhẹ gồm dính hầu hết hạt mặt đường ấy….


– Em đã khôn xiết tiếc. Mà lại sau này, em hiểu, mù lòa cũng là cách của Chúa ước ao em cố kỉnh đổi, buộc phải nhìn lại cuộc sống bằng cách khác.– bằng chính anh?– Em không rõ. Mà lại em biết anh yêu dấu em.– Ừ.– Anh sẽ gửi em đến dịch viện, ngồi chờ khi em làm phẫu thuật chứ?– Được rồi. Sau đo, ta vẫn mau vé sản phẩm công nghệ bay, du lịch. Không nên ở một chỗ thọ quá.– Sẽ cất cánh về phương Bắc. Khi lên trang bị bay, em sẽ nuốm tay anh.– Ừ.


Tôi đi dọc con đường ra công viên, như chiếc đêm mưa đá. Giá mà lại tôi nhỏ hơn, như đàn trẻ rầm rĩ vô bốn lự kia, tôi sẽ chơi bập bênh, đu quay, nỗi bi thảm rầu trong tôi sẽ tự động biến tan. Mà lại tôi sẽ 16, còn Thùy Anh 17. Không có ai quên được tuổi của mình… Tôi đứng quan sát chiếc xe buýt trắng tinh trở những người dân khách lác đác lướt qua. Gồm một lúc, tôi cầm cố ngón út, bàn tay trái. Ngón tay của tình bạn. Tôi siết nó mạnh đến hơn cả nhói đau như chuẩn bị khóc.


‎"Có khi nào em thấy thanh thản hoàn toàn khi ở sát bên một ai đó không? tức là những điều không giống thật ra cũng chẳng còn quan trọng đặc biệt nữa. Quán coffe ồn ào và xấu xí, trời nắng tốt mưa, đi bộ hay đi xe, bên vũng nước hay bên trên rừng, thế nào thì cũng được. Em rất có thể im lặng cả ngày dài, và bạn ấy vẫn nghe được. Nếu có lúc nào em đã cảm thấy như thế, thì đừng khi nào rời xa bạn đó, vì bất kỳ lý vì chưng gì. Đừng rời xa - tức là đừng quên lãng, chớ phai nhạt, xuất hiện khi cần, và chờ đợi nếu buộc phải thế."- Nguyễn Thiên Ngân -


Follow ♥ Love for the soul ♥ on nhabepvn.com.comTheo dõi blog qua email

Nhập showroom email của người tiêu dùng để đăng ký theo dõi blog này và nhận thông tin về những bài mới qua email.


Theo dõi

Chuyên mụcBài viết mớiNew reply
*
Ling trong Núi xanh dũng mãnh – Phan…
Can đảm yêu với can đ… trong kiêu dũng yêu và dũng mãnh chia…
*
robotboytn trong lời xin lỗi nhonhỏ
*
tủ điện trong Đại lộ kỳ diệu – Lâm…
*
Lãnh Bích Hàn một trong những đôi mắt giá buốt – Chư…
Page views331695 views