THƠ 4 CHỮ CỦA TRẦN ĐĂNG KHOA

Thế người trẻ tuổi thơ của trần Đăng Khoa với cánh diều chao lượn, với cây nhiều mái đình thuộc góc sảnh với bao trò tinh nghịch, hồn nhiên đã chinh phục không biết từng nào thế hệ người hâm mộ trong và ngoài nước…


Thế giới trẻ thơ của è Đăng Khoa cùng với cánh diều chao lượn, với cây đa mái đình thuộc góc sân với bao trò tinh nghịch, hồn nhiên đã chinh phục không biết từng nào thế hệ độc giả trong và không tính nước…

Góc sân nho nhỏ mới xây

Chiều chiều em đứng địa điểm này em trông

Thấy trời xanh lè mênh mông

Cánh cò chớp trắng trên sông khiếp Thầy…

Đó là hầu như câu thơ rất là trong trẻo được trích từ bài bác thơ Góc sảnh Và khoảng chừng Trời của phòng thơ è cổ Đăng Khoa. Đây cũng chính là tập thơ thứ nhất của è Đăng Khoa được xuất bạn dạng năm 1968 khi tác giả mới 10 tuổi. Tập thơ mới đầu mang tên là tự góc sân nhà em, sau không ít lần tái phiên bản và chỉnh sửa, nay tập thơ tên là Góc sân Và khoảng Trời.

Bạn đang xem: Thơ 4 chữ của trần đăng khoa

Một nửa nỗ lực kỷ sẽ trôi qua, thế người trẻ tuổi thơ của è Đăng Khoa cùng với cánh diều chao lượn, với cây đa mái đình cùng góc sảnh với bao trò tinh nghịch, hồn nhiên đã chinh phục không biết bao nhiêu thế hệ fan hâm mộ trong và ngoại trừ nước. Để tiếp tục khoảng trời tươi vui từ góc sân nhỏ với bao cảm giác tuyệt vời ấy, cỗ 5 tập thơ Góc sân Và khoảng tầm Trời của nhà phát hành Huy Hoàng Bookstore trân trọng có tới cho bạn đọc một công tác sách quan trọng ấn bạn dạng mới nhất sang 1 lăng kính cực kì mới lạ, lần đầu có mặt ở Việt Nam, kia là cuốn sách tranh bao gồm 5 cuốn với những tranh ảnh minh họa quánh sắc.

Góp phần tạo cho hình hài cho cuốn sách này là những họa sỹ thế hệ 9X, với tuổi thọ còn cực kỳ trẻ. Trong những họ, có những người đã là họa sỹ có giờ đồng hồ đạt nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế nhưng cũng có thể có người chỉ mới lao vào nghề. Bọn họ đến từ không ít miền đất khác biệt trên dải đất hình chữ S, mỗi cá nhân một lăng kính, một góc nhìn, một quả đât quan… khác biệt, nhưng toàn bộ đều bị chinh phục và được truyền cảm xúc từ đông đảo vần thơ êm ái thấm đậm tình thân thương với quê hương tổ quốc của thiên tài thơ trằn Đăng Khoa, nhằm từ đó vẽ cần bức tranh minh họa thật chân thực và lãng mạn…

*
Góc sảnh Và khoảng Trời – hạt Gạo xã Ta

1. Góc sảnh Và khoảng tầm Trời – phân tử Gạo xóm Ta

Hạt gạo thôn ta

Có vị phù sa

Của sông ghê Thầy

Có hương sen thơm

Trong ao nước đầy

Có lời mẹ hát

Ngọt bùi đắng cay…

Hạt gạo làng mạc ta

Có bão tháng bảy

Có mưa mon ba

Giọt mồ hôi sa

Những trưa tháng sáu

Nước như ai nấu

Chết cả cá cờ

Cua ngoi lên bờ

Mẹ em xuống cấy…

Bài thơ hạt Gạo làng Ta của è Đăng Khoa viết năm 1969 khi công ty thơ còn là một trong những cậu bé bỏng 11 tuổi. Gắng mà bài thơ lại có tầm suy xét của tín đồ lớn: chín chắn, chững chạc làm sao. Bài thơ đã được in vào sách giờ Việt 5, tập 2 – trang 139.

Xem thêm: 93 Hoa Đẹp Ý Tưởng - Hình Ảnh Những Loài Hoa Đẹp Trên Thế Giới


Làng quê việt nam vốn rất rất gần gũi với gần như vật dụng thường ngày thốt nhiên trở cần lung linh, đầy sắc màu, đầy tính bí quyết và kể cho các em nghe những mẩu chuyện thật dịu nhàng… Là một trong những buổi sáng nhộn nhịp của dòng Na, chị Tre, bác bỏ Nồi Đồng, bà Sân, ông Trời… Là một buổi chiều ngày mùa rộn ràng của “anh dân quân”, “chị nhà nhiệm”… hay như là một trưa tháng sáu “mẹ em xuống cấy” để sở hữu được “hạt gạo xóm ta”… hay một đêm sáng trăng nhớ tiếng thầy đọc thơ…

Cứ thế, cứ thế, mẩu truyện quê vn cứ được kể mãi…

2. Góc sảnh Và khoảng chừng Trời – Trăng sáng Sân bên Em

*
Góc sân Và khoảng Trời – Trăng sáng Sân đơn vị Em

Ông trăng tròn sáng sủa tỏ

Soi rõ sân bên em

Trăng khuya sáng hơn đèn

Ơi ông trăng sáng tỏ

Soi rõ sân công ty em…

Hàng cây cau yên ổn đứng

Hàng cây chuối đứng im

Con chim quên không kêu

Con sâu quên không kêu

Chỉ gồm trăng sáng tỏ

Soi rõ sân công ty em

Trăng khuya sáng rộng đèn

Ơi ông trăng sáng sủa tỏ

Soi rõ sân bên em…

Tập thơ vẫn kể chúng ta nghe về đầy đủ điều diệu kỳ một trong những đêm trăng như thế. Giờ xào xạc của tàu dừa đón gió, số đông trò chơi rộn ràng tấp nập đêm trung thu, những nhành hoa khế rơi như một trận mưa sao… đã tạo nên cả một thế giới tuổi thơ nhộn nhịp giữa một tối trăng vào trẻo nhưng mầu nhiệm, rộn ràng tấp nập mà xinh tươi…

3. Góc sân Và khoảng chừng Trời – bé Bướm Vàng

Đồng quê trong thơ của trằn Đăng Khoa không thể không có những “người bạn” thân thiết. Đó có thể là cánh bướm vàng “bay vút lên cao”, hay “con trâu black lông mượt, cái sừng nó vênh vênh”, cánh cò trắng mong mỏi đi đón cơn mưa, hoặc đơn giản dễ dàng chỉ là tiếng kê gáy ò… ó… o… toàn bộ đều hết sức trong trẻo, lung linh, đầy màu sắc sắc, đầy thanh âm… Và chắc chắn là Góc sân Và khoảng chừng Trời – con Bướm đá quý sẽ dắt chúng ta vào một thế giới rất lạ nhưng cũng… khôn xiết quen…

4. Góc sảnh Và khoảng chừng Trời – Khi mẹ Vắng Nhà

Khi người mẹ vắng nhà, em luộc khoai

Khi người mẹ vắng nhà, em thuộc chị giã gạo

Khi bà bầu vắng nhà, em thổi cơm

Khi chị em vắng nhà, em nhổ cỏ vườn

Khi bà mẹ vắng nhà, em quét sân với quét cổng.

*
Góc sảnh Và khoảng chừng Trời – Khi mẹ Vắng đơn vị

Khi mẹ Vắng nhà kể họ nghe phần đông câu chuyện tình cảm bằng thơ. Chất liệu của những câu chuyện đó không ở chỗ nào xa nhưng mà bắt rễ từ thiết yếu tình cảm nhưng mà cậu bé bỏng Trần Đăng Khoa giành cho ông bà, cho cha mẹ, mang lại anh, cho nhỏ xíu Giang và cho tất cả những bạn được cậu xem là người thân của bản thân như thầy giáo, như anh bộ đội, như chú Xuân Diệu…

Góc sảnh Và khoảng chừng Trời – Khi bà bầu Vắng Nhà vẫn đưa họ băng qua đông đảo miền cảm hứng của thời ấu thơ với giờ võng kêu ẽo ẹt trưa hè, với trò nghịch rồng rắn lên mây, với cánh diều chao lượn và với tất cả nỗi nhớ… “bây giờ chúng mày đâu?”.

5. Góc sảnh Và khoảng Trời – Mang đại dương Về Quê

Khi còn nhỏ, chắc hẳn chắn người nào cũng mong ước mình sẽ tiến hành đặt chân đến nhiều vùng quê xinh tươi của khu đất nước. Khi ráng trên tay tập Góc sân Và khoảng Trời – Mang hải dương Về Quê này, ước ao ước thời thơ dại sẽ thay đổi hiện thực.

Những trang thơ của è cổ Đăng Khoa sẽ là toa tàu đưa các bạn đi mọi Hà Nội, Hạ Long, kho bãi Cháy, mong Cầm, Côn Sơn,… để cảm giác được “hương đồng thơm vào túi”, nhằm nghe được một tiếng rơi “rất mỏng dính như là rơi nghiêng”, để lắng mình trong không gian làng quê với hầu như “bến đò xưa”, với “cây nhiều buông rễ” cùng “quán rạ lơ thơ”…