TRUYỆN CHÓ NGAO TÂY TẠNG

Tác giả: vương Chí Quân người dịch: Ngô Thái Quỳnh đơn vị xuất bản: Nxb văn hóa truyền thống Thông tin nhà phát hành: Nxb VHTT
*

“… trên dốc kho bãi cỏ, không thấy bọn trẻ, tín đồ đuổi và bạn trốn những đã chạy xa.

Bạn đang xem: Truyện chó ngao tây tạng

Mấy trăm con chó lãnh địa những loại vừa xong cuộc xâu xé đang mau lẹ rời khỏi đây. Sau lưng chúng, ánh chiều tà chiếu xuống thảo nguyên một màu xanh biếc. Một đụn lông màu quà óng vẫn theo gió phần phật, trông thật bắt mắt. Phụ vương tôi nói: “Chắc nó bị cắm chết rồi, nhằm tôi đi coi sao”. Vừa nói ông vừa đi cấp tốc ra ngoài.

Cha tôi đến bãi cỏ, chỗ nào cũng tất cả vết máu, quánh biệt cạnh bên vạt cỏ có con ngao Cang-rư-sân-cơ té xuống, máu tràn ra đông lại cho nỗi đè cả vạt cỏ xuống. Ông ghi nhớ lại cảnh ác chiến của đàn chó, bé Cang-rư-sân-cơ cao lớn oại phong như chúa đánh lâm này bị cả một bày chó Tạng cắm chết tươi, bất giác ông rùng mình. Ộng ngồi xổm xuống, vuốt vuốt lông nghêu vàng óng nhưng không thể mịn màng nữa của nó. Tay ông dính đầy máu. Ông chùi tay vào vị trí lông không có máu của nó định tránh đi, chợt thấy đùi trước của Cang-rư-sân-cơ như co giật một cái, lại lag lần nữa. Cha tôi ngạc nhiên: nó đang chưa chết?

Trời xâm xâm tối, sau khi tan họp, đôi mắt kính mang đến dốc bến bãi cỏ tìm phụ thân tôi với nói: “Chủ nhiệm Bạch thấy anh chân ướt chân ráo new đến, không tiếp nối quy tắc địa phương bắt buộc để anh ở cùng với chủ nhiệm”. Hóa ra member trong Uỷ ban công tác Chia-cu-tây tản ra ở chung với dân du mục trong bên bạt, chỉ có Bạch công ty nhiệm với anh văn thư treo kính là ở nhà vọng gác bao gồm tường white phết đầy phân bò đen.

Xem thêm: Top 10 Danh Sách Các Trường Đại Học Ở Da Nang, Top 9 Trường Đại Học Tốt Nhất Đà Nẵng

Công ty vọng gác này là của tù túng trưỏng cỗ lạc sông Dã-la, không đông đảo dùng làm chỗ ở còn làm phòng họp, coi như thể tổng hành dinh của Uỷ ban công tác. Thân phụ tôi nói: “Được thôi, nhưng con chó này thì sao đây?” mắt kính hỏi: “Anh mong mỏi thế nào?! phụ vương tôi nói: “Đây là một trong những mạng sống tôi cần cứu nó”. Anh ta nói: “Có lẽ ko được đâu, đây là chó của A-ma Thượng. Anh vẫn phạm sai lạc đấy”.

Cha tôi quay về nhà vọng gác. Mắt kính từ nửa thảm lôi ra một chiếc thùng gỗ, trong những số đó đựng bột mỳ thanh khoa đã đảo qua chảo. Chỉ việc trộn trà sữa vào, thêm chút trà bơ, là được một bát bột sền sệt, dân Tây Tạng hotline là zan-ba (thức ăn chính cố kỉnh cơm của dân tộc Tạng), đấy là bữa cơm tối. Trong những khi ăn cơm, Bạch nhà nhiệm tranh thủ giảng giải cho nhà bạt của dân du mục thời gian ngội không được để lưng hướng vào Phật lũ vì sau gáy tất cả hơi thối của tín đồ xông ra; ko được doạng chân hắt hơi hơi và nói tục ở Phật lũ vì Phật ưa thể diện và thích sạch sẽ sẽ. Không trải qua bên trái của đụn đá khắc khiếp Ma-ni, vì chưng đó là lối đi của thần Đất và thần Thanh khoa; không được đánh bắt cá cá và ăn uống cá, vày khi người chết thuỷ táng, chủ yếu những con cá là sứ đưa dẫn dắt linh hồn người chết, vị trí của chính nó chỉ yếu những bé ưng đầu trọc khi người chết thiên táng. Ko được nạp năng lượng thức ăn xào bởi dầu mỡ vì chưng sẽ làm hoen ố thức ăn uống do thần ban cho, không được ăn uống thịt súc đồ vật vừa giết thịt mổ bởi linh hồn của chúng không lên trời; không được bắt chim, tấn công rắn, quấy rầy và hành hạ súc vật vị chúng kiếp trước là người thân của mình; ko được phép vỗ nhập vai của lũ ông bởi trên vai bọn họ đang ngụ cư thần chiến hoặc thần thù địch; ko được phơi chóng áo quần trên công ty bạt, bởi vì Không hành chủng loại thần mang về cát tường sẽ ở trên đó; không được vào nhà bếp khi lò sẽ toả khói cháy hồ hết cục phân ẩm ướt, đây là dấu hiệu trong nhà có người ốm; ko được bước qua nhà bếp lửa vì đây là hành động đắc tội cùng với thần Bếp; ko được phép đại đi tiểu trong chuồng gia súc, vì nhỏ quỷ lúc nào cũng vác một cái túi đựng đậy dịch bệnh sẽ mượn hồ hết thứ ô uế bẩn thỉu để phạt tán khá độc. Không được góp dân du mục làm chè bơ vì thần trà bơ ko thích bạn lạ. Ko được tiến công chó của dân cũng tương tự không được đánh những nhỏ chó hoang, bởi đó là hình nhẵn của bé người; thậm chí của phòng bạt cũn ko được trung tiên, bởi Bảo chướng hộ pháp lễ ngửi thấy mùi hương ô uế sẽ rời khỏi nhà. Bạch nhà nhiệm ở đầu cuối đưa ra kết luận: “Anh tốt nhất thiết buộc phải rút ra bài xích học, ko được dính líu gì tới các người thảo nguyên A-ma Thượng”. Phụ thân tôi vừa nói “phải” vừa gật gù, người trong trái tim ông vẫn vương vãi vấn mang lại con ngao Cang-rư-sân cơ…”