Home / Công Nghệ / trịnh công sơn nói về tình yêu Trịnh Công Sơn Nói Về Tình Yêu 31/03/2023 "Tôi là người vô đạo vào tình yêunhững lúc tôi hờn giận cuộc đời.Khi cuộc sống yêu tôi,tôi vẫn là tín vật của tình yêu. "Cuộc sống luôn luôn phải có tình yêuNgười ta nói bên trên trái đất không có gì ở ngoại trừ qui nguyên tắc cả. Cơ mà tình yêu trong khi cũng có những lúc là một ngoại lệ. Tình yêu hoàn toàn có thể nâng bổng con tín đồ nhưng cũng lắm lúc dìm chìm kẻ háo hức. Tôi thiếu tín nhiệm những tín đồ quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Bạn ta rất có thể tin rằng mình được yêu và cũng hoàn toàn có thể hiểu nhầm mình không được yêu.Bạn đang xem: Trịnh công sơn nói về tình yêuTôi không thể nói tới một vụ việc mà chính bạn dạng thân mình cũng chưa hiểu hết. Không biết hết là nói theo phong cách đại ngôn chứ thật sự là trọn vẹn không thể hiểu. Giả dụ có người nào đó thử thách tôi một trò chơi cá tính thì tôi sẽ với tình yêu thương ra mà lại đánh đố. Tôi e, không người nào dám từ xưng mình thông liền hết nội dung nhiều mẫu mã và quá phức hợp của tình yêu.Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì nhức khổ. Nhưng dù khổ sở hay niềm hạnh phúc thì con người vẫn hy vọng yêu. Tình yêu chính vì như vậy mà tồn tại. Con tín đồ không thể sống nhưng không yêu. Mặt hàng nghìn trong năm này con tín đồ đã sống cùng đã yêu thương - yêu chân thành chứ chưa hẳn giả. Cố kỉnh mà đã có phân vân bao nhiêu là tình yêu giả. Mẫu giả mà như thật trong đời. Sự giả dối đó lúc hiểu rằng thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Fan giả, tín đồ thật nhìn nhau bây giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Fan thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sinh sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Tín đồ thật cầm cố nào cũng được đền bù.Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu thương kết thúc bi đát đến độ có khi con người không đủ can đảm yêu. Yêu nhưng khổ vượt thì yêu làm gì. Có bạn đã nói như vậy.Tôi đã có dịp đứng trên nhị mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn ý muốn giữ lại trong thâm tâm một ý nghĩa sâu sắc bền vững: "Cuộc sống luôn luôn phải có tình yêu".Bút pháp của Trịnh Công SơnDiễm của không ít ngày xưaThuở ấy, gồm một người con gái rất ước ao manh, đi qua những mặt hàng cây Long não lá li ti xanh mướt để đến trường.Nhiều ngày, các tháng của thuở ấy, cô gái vẫn trải qua dưới các vòm cây long não.Có tương đối nhiều mùa nắng với mùa mưa cũng theo qua. Phần đa ngày nắng nóng ve râm ran xuất hiện thêm khúc hát ngày hè trong lá. Mùa mưa Huế, thiếu nữ đi qua nhoà nhạt vào mưa thân hai sản phẩm cây long não mù mịt.Nhà cô ấy ở vị trí kia sông, hàng ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp gỡ hàng long não để cho trường.Từ ban công đơn vị tôi quan sát xuống, dòng bóng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời đại ấy những người con gái Huế chưa hề dùng tới các phương tiện có máy nổ cùng có vận tốc chóng khía cạnh như bây giờ. Trừ những người dân đi quá xa nên đi xe pháo đạp, còn lại đa phần cứ lừ đừ đến trường bởi những cách đi nhàn hạ hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy lặng lẽ trong lòng mình là 1 trong những nhan sắc. Nhan sắc đến một tín đồ hay cho nhiều người thì đặc biệt quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ hồ hết phía đi về đông đảo ngôi trường với những chiếc tên thân quen thuộc, nhiều khi còn quá cũ kỹ. Đi để được những nhỏ mắt bình thường quanh chú ý ngắm nhưng lại đồng thời cũng từ bỏ mình bao gồm thời giờ ngắm nhìn và thưởng thức trời đất, sông nước và bông hoa thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, mù u và một chiếc sông hương chảy quanh thành phố đã phả vào trung khu hồn thời phụ nữ một lớp sương khói lãng mạn, thanh khiết. Huế dựa vào vậy, không bao giờ cạn mối cung cấp thi hứng. Thành cổ, lăng tẩm, đền rồng đài khiến con tín đồ dễ có một phần nào hoài niệm về thừa khứ hơn và 1 phần nào cũng hỗ trợ cho con tín đồ được cứu vớt rỗi thoát khỏi vòng tục luỵ. Và từ đó, Huế đã hình thành một không gian riêng. Nó không cám dỗ như cõi phồn hoa đô hội nhưng nó là mạch nguồn quyến rũ nhẹ nhàng riêng. Từ đó con tín đồ bỗng đâm ra mộng mơ và mong ước những cõi trời ngay gần như không tồn tại thực.Nhưng sự thật và mơ là gì? thiệt ra nói mang lại cùng tính năng này chỉ là ảo hình ảnh của điều kia. Với với gần như ảo hình ảnh đó đã có 1 thời khá lâu dài những con bạn lớn lên trong thành phố bé dại nhắn vẫn dệt gấm, thêu hoa mọi giấc mơ giấc mộng của mình.Đó cũng là thời hạn mỗi sáng sủa tinh mơ, từng chiều, mỗi tối, khi tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong ko gian, tương truyền trên loại sông để đến với mọi giấc mộng của mình.Thời gian trôi đi sinh hoạt đây âm thầm lặng lẽ quá. âm thầm đến độ con tín đồ không còn xúc cảm về thời gian. Một thứ thời hạn không color sắc, ko bóng hình, chỉ bao gồm cái chết của rất nhiều người già vào ngày đông quá rét bắt đầu làm sực tỉnh và bất chợt chốc nhận thấy tiếng nói rỉ tai của lăng miếu, bia mộ của rất nhiều vùng núi đá chung quanh.Trong không gian im thin thít và hay mộng đè đó, thêm chìm đắm vào trong 1 khí hậu thoang thoáng liêu trai, cô gái vẫn trải qua đều đặn hàng ngày dưới nhị hàng cây long não để cho trường. Đi mang đến trường mà đôi lúc hình như đến một chỗ vô định. Định hướng cơ mà không định hướng chính vì những bước đi ngày làm sao ấy ngoài ra đang phiêu bồng trên một đám mây mừng cuống của giấc mơ.Người con gái ấy đang đi sang 1 cây mong bắc qua 1 dòng sông, qua phần đa hàng cây long não, qua phần nhiều mùa mưa nắng khắc nghiệt để cuối cùng đến một chỗ hò hẹn.Hò hẹn mà lại không có tương lai một điều gì. Chính vì trong không gian liêu trai ấy tiềm ẩn chỉ là một trong những điều hoang mặt đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực cùng sẽ bặt tăm đi.Người con gái đi qua phần đa hàng cây long não hiện thời đã ở 1 nơi khôn xiết xa, đã bao gồm một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào thì cũng đáng nhớ mà lại vẫn nên quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa..Bút pháp của Trịnh Công SơnChợt tôi thấy thiên thu là một trong những đường ko bến bờTrịnh Công SơnBáo Tuổi trẻ, số ra ngày 6-2- 1994Những tuyến phố trăng tròn là những con phố trăng khuyết. Vẫn luôn là những con đường cũ en trải qua và tôi đi qua. Ráng rồi, có những khi tôi đi qua những con phố mù mịt ko trăng. Rất nhiều tro tàn thừa khứ chợt dậy lên một cơn lốc cuốn tôi về với những con đường ma quái ác ảo hình ảnh chập chờn.Cái chấp chới của một thân thể phiền não không biết mai nay kiểu mốt nọ ra sao, cứ thắc thỏm muốn gởi gắm vào cuộc đời một linh hồn phiêu lạc. Tôi phiêu lạc bao nhiêu năm rồi bên trên một mẫu đời không bờ bến. Có khi tưởng bờ là bến. Có khi tưởng bến là bờ. Mẫu tạm và dòng thường hằng lắm là một. Vắt mà cứ lại là khác nhau. Cái bờ mỏng tanh manh khoảnh khắc ra đi. Loại bến nhiều khi bền bền ngơi nghỉ lại. Bờ mở ra những bến. Có tang thương cho bờ. đề xuất định mệnh bờ thường xuyên trói buộc thân phận bến.Tôi là bờ em ra đi. Em là bến tôi kẹ lạiCon đò ghé qua bờ này bờ nọ, tuy nhiên sẽ đậu lại tại một bến kia.Xem thêm: Xem Phim Hoạt Hình Chú Chuột Không Gian (Toppo Jijo) Tập 1 (Thuyết Minh)Mùa xuân là bờ tuyệt bến? than ôi, mùa xuân chỉ là bờ. Ai ai trong đời này cũng đều có lần ghé qua cái bến nhất thời mùa xuân. Cái bờ bến mùa xuân nhập nhằng đầy đủ dặm ngôi trường lận đận. Thoắt nhiên bến xuân chỉ từ lại là bờ. Cái vươn lên là đi qua, rồi mẫu bờ ngơi nghỉ lại. Chiếc bến hiu hắt của một thuở tưởng rằng thời hoàng kim bến vẫn mãi mãi không bao giờ là bờ. Nắm rồi tuổi đời tín đồ người -đến mang lại – đi đi cứ mộng vờ, hoang tưởng hão huyền một đồ vật bờ bờ - bến bến, ko biết nơi nào để neo lại một thân thể phiêu bồng.Có thể bến mang lại em với bờ mang đến tôi. Tôi cứ mãi đi cùng em sống lại. Cái thân phận thuyền quyên ấy đừng làm cho đau xót đời. Cuối cùng, trong cõi mung lung mờ mờ ảo ảo, em vẫn đó là cái bến hư ảo một bí quyết vẹn toàn nhưng tôi có lúc mỏi mệt mỏi sẽ tìm đến nương tựa.“ Ru đời đi nhé mang đến ta nương nhờ thời gian thở than”…Cái bờ ru lời hiu quạnh lau lách. Dòng bến ru chấp chới một đốm lửa chiều…Trong một giấc ngủ bồng bềnh không giờ giấc của mùa xuân, tôi thảng thối thấy bờ bến bỗng nhiên rã tan thành số đông cánh 6 bình mông lung vô định. Em tôi không bến với tôi không bờ. Em trôi đi với tôi cũng trôi đi. Em cùng tôi cũng là bến. Em và tôi cũng chính là bờ. Bọn họ tan biến hóa vào nhau thành một khối bờ bến không còn biệt li nữa. Vào em không hề trí nhớ về bến. Trong tôi cũng mất hết những ký ức về bờ. Bến chỗ nào và bờ sinh sống đâu?Tình yêu cùng tiếng hátTrịnh Công Sơn với Khánh Ly (1992)Tình yêu có thể chấp nhận được những ca khúc ra đời. Nỗi đau cùng niềm hân hoan làm cho thành bào thai sinh nở ra âm nhạc. Âm nhạc như vậy là tình yêu, là trong phiên bản thân nó hàm cất 1 cõi nhân sinh ngổn ngang những khổ đau với hoan lạc. Ko có bất hạnh và nụ cười có lẽ âm nhạc cũng ko thể có duyên ra đời.Có bạn đi đến với cuộc sống và ngẫm nghĩ: nếu đời sống vắng bóng music và tiếng hát thì ta sẽ thế nào đây? Ở đâu tất cả con tín đồ , sống đó tất cả tiếng hát. Cùng bề mặt đất , thế gian này tiếng hát nhắc nhở ta 1 điểm giản dị: tôi hát là tôi hiện hữu. Tôi tồn tại tức là tôi vẫn mất đi. Tôi mất đi, hầu như người cũng biến thành mất đi, tuy thế tiếng hát còn sống lại. Ở lại như thành công vừa âu sầu vừa huy hoàng của một cõi đời.Tiếng hát thường làm cho nhớ nhung nhỏ người. Ghi nhớ một con bạn là ghi nhớ cả một trần gian. Mẫu thân thể mĩ miều của trần thế này nọ đã từng vạch ra phần nhiều lối đi mờ ảo, hoang mặt đường trong tang hải của cuộc sống. Thân thể ấy thốt nhiên tự thân đã trở thành thánh địa mang lại cuộc ngắm nhìn tình yêu. Âm nhạc cùng tiếng hát thành lập và hoạt động để ca ngợi một gót chân, một bàn tay, các môi, mắt, má, và nhiều khi một mái tóc trầm hương thơm và tiếp đến là nụ cười, nước đôi mắt của một đời người.Tiếng hát là con đẻ của thân xác. Từ thân xác bay lên mọi giai điệu và lời ca. Ca hát là để nhớ nhau cùng đôi lúc, để an ủi mình. An ủi một chiếc gì còn sinh hoạt lại và kêu than một điều gì sẽ ra đi.Tất cả phần đa điều đã qua đi, sẽ biến chuyển mất, nhưng lại tiếng hát, câu ca, một khi đã làm được khai sinh cùng với ngày thôi nôi huy hoàng của chính nó thì đã ở lại với đời mãi mãi. Đó là 1 trong cuộc rong chơi ngùi ngùi của hữu hạn muốn chộp bắt dòng vô hạn làm cho món quà thế chấp vay vốn cho đời mình.Đành vậy cùng với tình yêuCho đến vào cuối thế kỷ này, khi mà những mày mò khoa học tập đã tách bóc trần mọi lớp vỏ mê hoặc của nhân loại quanh ta thì con bạn vẫn thường xuyên hồn nhiên vấn đáp mình và chất vấn nhau: tình cảm là gì? Tình yêu gồm thật hay không ?Bao nhiêu chũm kỷ qua đi và tình yêu cũng rứa hình thay đổi dạng. Đắm chìm vào rất nhiều cuộc vong thân ngoạn mục, tình yêu đã hoá thân cùng theo từng thời kỳ, mang gần như khuôn khía cạnh khác.Tình yêu cuối thế kỷ này không còn mộng mị nữa. Gần như giấc mơ hão huyền vẫn ra đi. Con fan đến với tình yêu bởi một ngữ điệu khác. Tất cả một sản phẩm công nghệ hình trơn của mộng du len lỏi vào giữa dòng điều mà người ta hotline là tình yêu. Và cứ thế người ta dấn thân cái điều "tưởng như" ấy một phương pháp đồng bóng cùng đánh mất dần loại hồn phách thơ mông của rất nhiều ngày đã xa xưa.Đừng khi nào nói một lời gồm tính cách khẳng định về tình yêu. Mới ngày hôm qua là như thế bây giờ đã không giống rồi. Tình cảm tưởng vĩnh viễn ra đi nhưng mà không ra đi. Tình thân vờ như nghỉ ngơi lại nhưng không nghỉ ngơi lại. Kể lại một chuyện tình thường xuyên khi là đề cập lại một cái gì đã mất. Cơ mà cũng không hiếm phần đa trái tim lạc hướng bỗng một hôm lại siêu hạng quay về. Bắt buộc nói nhiều về tình yêu cơ mà không mắc lỗi lầm. Cứ để nó yên ở một vị trí nào đó và quan sát ngắm, quan cạnh bên hoặc đợi đợi. Tình yêu là bất khả bốn nghì.Không ai điên gì nhưng mà tự xưng mình là người biết rõ về tình cảm nhất. Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một trong đứa con trẻ thơ vào tình yêu. Tình yêu có lẽ là khẩu ca dối uyên thâm độc nhất của trái tim. Một trái tim kim cưng cửng không tì vết, không thách thức nhưng ngạo nghễ và thích đùa. Một sản phẩm công nghệ đùa trêu ghẹo làm bởi bi hài kịch và trên sảnh khấu của cuôc hành trình đã làm cho nổ tung ra mọi cơn thịnh nộ của núi lửa hoặc của rất nhiều mùa băng tung tuyết tan.Dù thế nào thì cũng đừng bỉ báng tình yêu vì nghĩ mang lại cùng nó vẫn chính là nguồn an ủi duy nhất. Nó là trò nghịch dối trá quan trọng và qua nó chỉ bao gồm con ngưòi bắt đầu hiểu thừa thế nào là đau khổ để rồi có những lúc phải thốt lên: Tôi bi thiết quá....Tình yêu là không khoan nhượng. Cái khía cạnh ác hiểm của tình yêu không ai hoàn toàn có thể đo lường được. Khi yêu cầu dập chết một cuộc tình nó sẽ không cần biết nương tay. Nó hững hờ thản nhiên trước cơn hấp hối hận của "con bệnh dịch tình". Chính vì như thế xin những hoàng tử, quí công nương hãy biết kềm giữ lại mình lúc đứng bên lề bờ hiu hắt và luôn luôn chuẩn bị sẵn cho bạn một bài bác kinh thiền định để giữ được trong lòng bình an, tĩnh lặng. Mọi cơn bão sẽ qua đi với trên những bờ bãi, đại dương đã nhằm lại bao nhiêu là sinh vật biển khơi cho một buổi tiệc dù muộn màng, phù du, dẫu vậy cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xoá đi hầu hết thương tích nghe đâu không xứng đáng có.Tình yêu không tồn tại thắng bại. Ở đây không phải đấu trường tuy nhiên vẫn bao gồm vết thương. Thậm chí nhiều lúc còn mang đến những loại chết, các cái chết ko báo trước tuy thế cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp nạn. Những chiếc chết như thế không thể mới mẻ gì nữa, chỉ đầy đủ gây không thể tinh được thoáng qua để có dịp nhắc nhở lại một thời kỳ quà son của triều đại lãng mạn. Thế nhưng ở đâu đó trên những vỉa hè trong tâm các đô thị, duy nhất là dưới ánh đèn sáng mờ tỏ ở các ngoại ô, giờ xì xào vẫn tiếp tục vang lên như 1 ngọn gió xót yêu thương qua những đền cúng của ảo giác. Đó cũng là lời tôn vinh phù phiếm nhằm mục tiêu làm hào hứng tình yêu hầu phục hồi lại một vật dụng lòng tin đã bị đánh mất.Nếu gồm dịp đụng vào tình yêu thì hãy thử mượn một cỗ xe chở lòng thiếu tôn trọng đến trước. Gồm thể không hẳn là lòng bất kính mà một cái nào đấy gần với sự thờ ơ, ghẻ lạnh hoặc một phương cách thanh lịch bóng bẩy phường tuồng. Đó là lá chắn phải thiết, một trang bị bùa hộ mạng để chống đỡ phần lớn mũi dao vô đạo hoàn toàn có thể gây thương tích bất ngờ trên lòng từ trọng.Tình yêu trong khi không dịch rời trên một phương diện phẳng. Nó hay dẫn bạn trong cuộc đi qua những xứ sở không hề dự phòng trước. Nuốm rồi một hôm bỗng dưng mọi chuyện cứ sai lệch hẳn đi và bạn trong cuộc thấy mình không thể là bản thân nữa. Như vào mùa biển lớn động, những nhỏ sóng dữ tha hồ khiêu vũ múa và nó rút dần dần tinh lực của nhỏ người.Có mọi kẻ khám phá thiên đường. Gồm có kẻ khám phá địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu. đầy đủ giấc mơ hồng, phần đông ác mộng đen. Đôi khi có những chiếc bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui trong không khí vô hình của không ít câu thần chú. Khi team lửa đốt lòng bản thân trên các mê hoặccủa lời thề nguyền thì dịp ấy chỉ còn âm binh thì thầm với âm binh. Giấy vàng bạc tình bay lả tả tủ hết tuyến đường tỉnh thức để xuất hiện một cõi đời son phấn ngào ngạt mùi hương hoa mơ mơ, tỉnh giấc tỉnh, muội muội, mê mê nhưng lại đầy một thiết bị lạc thú riêng tư, một cõi trời cất cánh bổng.Chấp dấn tình yêu là đồng ý một thứ gồm có, ko không, nghịch đùa, thật thật. Nó vô hình dung tướng mà lại làm rã tan hồn phách. Không tồn tại nó thì đời sống phân vân sẽ tẻ nhạt mang lại dường nào. Thôi thì đành bao gồm nó vậy.