Chạy Trốn Tình Yêu Tập Cuối

nhabepvn.com - Em bây giờ chắc cũng vậy, chắc em cũng đang bề bộn với quá trình và hầu như nỗi lo toan khác. Hắn tin chắc rằng ba mẹ sẽ rất tự hào bởi em. Chỉ có như vậy thì sự mất mát của hắn và cả em nữa mới xứng đáng và bạn dạng thân em cũng xứng danh được hầu hết điều giỏi đẹp như thế.

Bạn đang xem: Chạy trốn tình yêu tập cuối

***

Hôm ni hắn vô tình long dong trên tuyến phố cũ. Đã các năm rồi, nhưng đều thứ với hắn siêu đỗi thân quen thuộc, cam kết ức lại một lần nữa ùa về. Cầm hít một tương đối thật dài, hắn sải cách về phía cuối bé phố. Sao từ bây giờ con phố này trở nên dài thêm hơn nữa hay do bước đi ngập dứt của hắn nặng nề trĩu đông đảo ký ức ngày đó. Mỗi bước chân của hắn cách đi là từng phần ký ức lại hiện nay về.

*

Vẫn còn đó quán cafe mà hắn với em vẫn hay ngồi. Chiếc biển cả hiệu màu đỏ đậm, những cái ô color tí m than bày tức thì trước cửa quán cho gần như vị khách thích hợp sự thông thoáng của khí trời. Hắn lao vào quán, làm lơ dãy bàn ngay trước cửa, hắn tiến đến chiếc bàn phía vào cùng mặt tay trái như một kinh nghiệm cũ. Những lần về nước hắn đông đảo đi ngang quán cơ mà không đủ can đảm bước vào. Hắn thiếu hiểu biết nổi bản thân mình, vị sao hôm nay hắn lại lao vào đây, ngồi ở góc bàn này. Hắn nhớ vị thơm của trà, lưu giữ vị ngọt bùi của hạt sen, cùng hắn ghi nhớ . . . Những lần đến tiệm em hầu như chọn góc này của quán. Hắn hỏi em bởi vì sao không phải một bàn khác. Em nói ở góc cạnh này em có thể nhìn thấy cảnh trang bị xung quanh, bắt gặp mọi người ra vào quán, như vậy em cảm nhận rõ rộng được nhịp sinh sống đang ra mắt quanh em, cùng ngồi góc này em hoàn toàn có thể thoải mái ngắm nhìn anh mà không phải để ý những tín đồ xung quanh. Đang mãi xua đuổi theo chuyến xe pháo về miền ký ức hun hút hắn chẳng chú ý sự xuất hiện thêm của cô bé lễ tân sẽ đứng chờ hắn điện thoại tư vấn đồ uống. Hắn không chú ý menu mà gọi ngay cho doanh nghiệp một cốc trà sen vàng, thức uống mà những lần đến cửa hàng hắn với em vẫn thường tốt uống. Mỗi lần như thế em hay giành lấy cốc của hắn nhặt hết đông đảo hạt sen vào cốc của em. Hắn nhìn em. Em cười với nói cùng với hắn: Đằng như thế nào anh cũng phần em mà, nên không?

*

Mới này đã 3 năm kể từ ngày hắn cùng em phân chia tay. Hắn không bao giờ quên được cái ban đêm một ngày vào cuối tháng 7 của 3 năm về trước. Hắn lấy hết quyết trọng tâm để nói chia tay em. Em bao phủ lấy hắn, khóc ướt song vai của hắn. Còn hắn, hắn đứng lặng người. Tim hắn đau, lòng hắn quặn lại, ngực hắn như có nào đấy đè lên, nặng trịch. Hắn nén toàn bộ lại, hai tay hắn nắm chặt. Em cứ khóc, cứ nài xin hắn chớ đi. Nhìn cỗ dạng em hắn thương, hắn đau như cắt đi từng phần tử trên bạn vậy. Hắn muốn bao phủ lấy em vào lòng, vuốt ve mái tóc hơi mỏng manh và mượt của em. Dẫu vậy hắn sợ nếu dang tay ra ôm siết lấy em, hắn sẽ không thể như thế nào rời bỏ em được nữa. Hắn đưa tay ráng lấy nhì cổ tay của em, nặng trĩu nề xong nó ra khỏi người, rồi hắn cách đi. Hắn cố gắng lê từng bước đi nặng vật nài của hắn thật cấp tốc như ao ước chạy trốn. Cơ mà đúng thật, hắn đang chạy trối khỏi hắn, chạy trốn ngoài em, chạy trốn ngoài tình yêu của nhì đứa. Khi mà lại hắn cấp thiết nào cách tiếp được nữa, hắn ngồi xuống gục khía cạnh vào lòng mà khóc. Hắn đã sẵn sàng cho thời buổi này lâu rồi. Hắn biết là đau lắm, mỗi lần nghĩ cho tới hắn đa số khóc, tuy vậy hắn ngạc nhiên được rằng khi đối lập lại đau mang lại thế. Cả hắn với em những biết cho dù yêu nhau đến ráng nào thì sớm muộn gì cũng đều có kết cục như vậy. Cả hai cứ cố kéo dãn suốt số đông năm vừa qua vì ko nỡ xa nhau. Trước đó mỗi lần hai đứa nhắc đến ngày cần xa nhau phần đông ôm nhau nhưng khóc.

*

Nhưng rồi cái gì đến cũng nên đến. Có lẽ hắn nên dũng cảm một lần đối diện. Lúc cả hai không có chung kim chỉ nan cho một tương lai bình thường thì câu hỏi phải phân chia tay là điều không thể né khỏi. Chỉ nên cả em với hắn đang cố gắng níu giữ niềm hạnh phúc mà không thích buông ra. Em luôn muốn sống cho gia đình em. Em luôn luôn nói cùng với hắn cho dù yêu thương hắn đến cố nào thì hắn gần như xếp sau phụ huynh và em gái của em. Thế nên tương lai có ra quyết định thế như thế nào thì em vẫn mong muốn vì mái ấm gia đình và em gái. Còn hắn, hắn nghĩ thời hạn và tình thương của hắn dành riêng cho em có thể khiến em nạm đổi. Nhưng không, em là 1 trong con bạn kiên định, chẳng có lý do gì tất cả thể chuyển đổi được em, ngay cả hắn. Hắn chia ly em và nhanh chóng làm làm hồ sơ đi du học. Hắn ý muốn chạy thật xa, thật xa em, thiệt xa vị trí này. Hắn hại rằng nếu như ở lại hắn sẽ không bao giờ quên được em. Hắn sợ rằng hắn còn ở ngay sát sẽ tác động đến những ý định trong tương lại của em. 3 năm vừa qua hắn 1 mình ở vị trí đất khách hàng quê người, hành trang nhưng hắn mang đi là một trái tim rã vỡ cùng hình bóng em. Hắn lao nguồn vào học. Thời hạn rảnh thì hắn giam mình sống viện, hoặc phòng nghiên cứu. Hắn cứ lầm lũi với cuộc sống thường ngày rập khuôn như vậy suốt 3 năm qua. Hắn không cho mình thời gian rảnh nhằm nghĩ về em.

Xem thêm: Một Lần Tuần Du Giang Nam Của Càn Long Du Giang Nam, Càn Long Du Giang Nam

*

Chớp mắt cái đã 3 năm trôi qua. Phần đa thứ với hắn như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Hắn rướn người về phía cái bàn, liếc qua lớp cửa kính ra phía đường. Tuyến phố vẫn tấp nập người qua lại. Thủ đô hà nội vẫn vậy, chẳng lúc nào vắng nhẵn người. Bọn họ vẫn mãi mê với công việc, với cuộc sống đời thường mưu sinh, cùng với gia đình, với tương đối nhiều trách nhiệm khác. Em bây giờ chắc cũng vậy, chắc em cũng đang bộn bề với công việc và đông đảo nỗi lo toan khác. Hắn tin có lẽ ba mẹ sẽ rất tự hào vày em. Chỉ có như thế thì sự mất mát của hắn và cả em nữa mới xứng đáng và phiên bản thân em cũng xứng danh được phần đa điều xuất sắc đẹp như thế. Đưa cốc trà lên, hít hà chiếc mùi quen thuộc thuộc. Nhấp một ngụm trà nhỏ. Vẫn cái mùi vị đấy. Hắn cười khẽ. Bản thân hắn cũng không hiểu biết cười vày cái gì. Mà lại đằng sau niềm vui ấy bao gồm chút gì chua chát.

Đang mải mê với hương vị không còn xa lạ thì tiếng gọi của một cô bé làm hắn tưởng ngàng. Hắn nhìn cô bé trẻ với dáng thon cao ráo, khuôn mặt thanh tú. Cô nàng bước về phía hắn. Cô ko cười, khía cạnh cô sầm lại, cô tiến lại hắn cấp tốc hơn, lúc cô còn biện pháp hắn hai ba bước chân nữa hắn nở một thú vui thân thiện. Đang định chào cô bé thì cô đáp lại nụ cười của hắn bằng một cái tát như trời giáng. Hắn chưa hình dung được chuyện gì thì cô nàng ôm phương diện chạy đi. Mọi fan xung xung quanh đổ dồn bé mắt về phía hắn như hắn vừa làm cho một điều gì sai trái với cô. Tiếng bàn tán, chỉ chỏ về phía hắn rồi lại chỉ về phía cô nàng đang chạy thiệt nhanh thoát ra khỏi quán. Hắn vội đuổi theo cô. Cô nàng trẻ chạy cấp tốc hơn hắn nghĩ. Sau cùng hắn cũng đuổi theo kịp được cô. Hắn gắng lấy cổ tay cô nhỏ bé kéo lại. Cô cù lại, đưa đôi mắt ướt nhẹp quan sát hắn rồi khóc. Mọi góc nhìn bên mặt đường đổ dồn về hai người. Sợ hãi mọi người nhìn, hắn vỗ về cô gái rồi chuyển cô xoay lại quán coffe cũ. Cô hỏi anh: tại sao ngày kia anh lại ra đi?

*

Tại sao ư? Em biết đấy, anh trai em là một trong những người tốt, anh ấy luôn nghĩ mang đến em và gia đình. Anh ấy không thích mẹ em bi đát vì vậy anh ấy không đủ can đảm sống thật với phiên bản thân mình, với tình thân anh ấy dành cho anh. Anh ấy luôn nghĩ đã lập gia đình để bà mẹ và em lặng lòng. Còn anh, trong cả 4 năm yêu nhau anh luôn mong rằng tình yêu của anh ấy sẽ biến đổi suy nghĩ của anh ý ấy. Tuy thế không, anh ấy chưa một lần đủ dũng mãnh để demo đối diện. Anh đành ra đi để anh ấy sớm thực hiện những quyết định của mình. Anh còn ở bên chỉ khiến cả hai thêm bế tắc. Khiến cả anh với anh trai em dở dang phần lớn thứ. Cô bé xíu vẫn khóc, tiếng khóc của cô ngày một lớn hơn. Cô hỏi dồn anh trong nấc nghẹn: tại sao trước lúc đi anh ko gặp bằng hữu lần cuối? Anh ấy tất cả nhắn tin đến anh cơ mà?

Trước ngày hắn bay 2 hôm, em gồm nhắn tin mang đến hắn: “anh ko muốn gặp gỡ em lần cuối à?”. Hắn vấn nhớ giây khắc ấy. Hắn đang khóc thật đôi khi đọc được lời nhắn của em. Hắn biết ở đầu dây bên đó nước đôi mắt em cũng đang rơi như hắn. Hắn muốn lân cận em lúc này, vệ sinh khô đều giọt nước mắt đã rơi của em, ôm em vào lòng mà rỉ tai với em: “anh đây rồi, sẽ không đi đâu nữa. Chúng ta sẽ không cách nhau nữa”. Hắn ráng điện thoại, soạn tin nhắn trả lời em, nước đôi mắt lăn những hơn. Giờ nấc nghẹn thành tiến khiến cho những tín đồ ngồi ở bàn xung quanh tronng cửa hàng nước quay trở lại nhìn hắn. “Anh nghĩ ko cần gặp nữa đâu, anh sợ nhìn thấy em khóc, anh sợ không có can đảm bước ra đi”. Tin nhắn được nhờ cất hộ đi. Nhì tai hắn bóp chặt dòng điện thoại, hắn cắn chặt môi nhằm mặc trộn nước mắt rơi.

*

Quay về thực tại, con bé bỏng không để hắn trả lời, nhưng cứ nuốm nói trong nước mắt. Con nhỏ nhắn nói như đang mong muốn lôi hết đều uất ức dồn nén lâu nay của nó ra trưng bày trước mặt hắn, mong muốn hơn trách, oán giận hắn. Ngày anh xa lánh anh ấy, anh ấy về lại quê hương nồng nặc mùi hương rượu. Anh ấy kêu thương hiệu anh và khóc khôn xiết nhiều. Anh ấy xà vào lòng mẹ và khóc như 1 đứa trẻ. Bà mẹ em cũng ôm anh ấy vào lòng với khóc. Hai fan cứ cố hồi lâu. Người mẹ bảo cùng với anh ấy, mẹ đã lờ mờ biết được từ trước, mà lại mẹ không dám tin đó là sự việc thật hay hoàn toàn có thể là bà mẹ đang hy vọng một ngày nào kia anh ấy vẫn . . . Chị em ôm anh ấy chặt hơn, cả hai người mẹ con oà khóc. Ở góc xa em cũng xót xa, yêu đương anh, yêu quý mẹ. Mẹ mất một thời hạn để gật đầu đồng ý sự thật. Còn anh trai em thì mất một thời hạn dài nhằm quên anh. Nhưng mà em biết anh ấy chẳng thể nào quên được anh. Ngày làm sao anh ấy cũng ra phía trên ngồi, ngày như thế nào anh ấy cũng call cho mình cốc trà sen vàng. Anh ấy tin một ngày nào kia sẽ gặp mặt lại anh ngay chủ yếu nơi đây. Bắt gặp con mình khổ sở mẹ em không kiềm được lòng. Bà mẹ đành chấp nhận và khuyên nhủ anh ấy đi kiếm anh. Anh trai em đã cố gắng tìm giải pháp liên lạc cùng với anh nhưng mà không thể. Điều duy nhất anh ấy rất có thể làm đó là hằng ngày đến đây và hóng anh tảo trở lại. Suốt 3 năm qua, không kể mưa nắng, ngày làm sao anh ấy cũng đến đây để chờ anh.

*

Nghe mang lại đây lòng hắn như quặn lại. Hắn muốn chạy thật cấp tốc đến mặt em. Ôm lấy em như lần đầu tiên em đến mặt hắn. Từng nào yêu yêu quý tưởng chừng ngủ quên hốt nhiên bùng dậy. Hắn muốn ôm siết lấy em mà nói: ổn định rồi, anh về rồi đây. Hắn đưa mắt ra phía xa rồi ánh nhìn hắn dừng lại ở trước cửa ngõ khi hắn bắt gặp hình dáng đó. Một quý ông trai cùng với dáng tín đồ cao, gầy, nước domain authority trắng. Chỉ khi ánh nhìn hắn dừng lại ở khuôn khía cạnh hắn mới nhận ra đó là em. Em tí hon và xanh quá. Quan sát em hắn không khỏi xót xa. Hắn chạy mang đến thật nhanh trước sự ngỡ ngàng của em. Hắn ôm em vào lòng, siết chặt vòng đeo tay như không muốn xa em thêm lần nào nữa.